Where we started, is where we end
Chúng ta đã cùng nhau đi qua chặng đường 10 năm dài rồi đó, các bạn của tôi ạ.
Vào ngày này 10 năm trước, những dòng đầu tiên, những bản nhạc đầu tiên tôi thích đã lưu lại tại đây. Kể từ đó, biết bao thế hệ blogger và những người yêu nhạc đã ghé chơi nhà. Mỗi người một cá tính, một tâm hồn; nhưng hy vọng rằng, tôi và bạn đã có những phút giây đồng điệu, để thưởng ngoạn vẻ đẹp của ca từ và giai điệu bất hủ ấy; Để đam mê âm nhạc, nhiệt huyết rock luôn có chỗ trong trái tim bạn giữa dòng đời bề bộn này.
Where we start is where we end
We step out sweetly, nothing planned
Along by the river we feed bread to the swans
And then over the footbridge to the woods beyond
We walk ourselves weary, you and I
There's just this moment
I light a campfire away from the path
We lie in the bluebells, a woodpecker laughs
Time passes slowly our hearts entwined
All of the dark times left behind
The day is done
The sun sinks low
We fold up the blanket, it's time to go
We walk ourselves weary, arm in arm
Back through the twilight
Home again
We waltz in the moonlight and the embers glow
So much behind us
Still far to go
Chúng ta đã bắt đầu như vậy. Ngọt ngào, đam mê, chẳng một kế hoạch cụ thể nào được lên trước. Rồi từ đó, ta đi bên nhau không rời. Qua bóng đêm; Qua ngày rạng. Tay trong tay, trái tim cùng nhịp đập. Những giai điệu cùng ca từ mà David Gilmour sáng tác dành tặng vợ đẹp một cách khác lạ. Giữa những âm thanh psychedelic đầy mê hoặc; luôn có chỗ cho một góc âm nhạc "bình dân" mà không hề kém đi phần lãng mạn.
Where we started là một minh chứng cho sự tài ba của người nghệ sĩ già. Nơi sự bình yên của cuộc sống được thổi hồn, bay bổng bằng ngọn lửa của đam mê. David đã có một sự nghiệp lẫy lừng cùng Pink Floyd, nhưng trên tất cả, ông luôn kiếm tìm sự giản dị trong cuộc đời. Phải chăng thật khó để có thể cảm nhận thứ âm nhạc ấy, và cũng khó để tìm được đam mê trong mớ bề bộn của cuộc sống này? Tôi không nghĩ vậy.
Giai điệu cứ như một cô gái đẹp lẳng lơ; khó quy phục nhưng đầy quyền rũ. Một khi ta đã trót yêu, sẽ lại yêu đến trọn đời. Và đó cũng là lý do sau 10 năm những dòng chữ ngây ngô này của tôi vẫn được gõ. Chúc các độc giả của tớ luôn giữ được ngọn lửa đam mê trong tâm hồn. Cảm ơn các bạn đã đồng hành suốt 10 năm đầy cảm xúc ấy...
Á đù temp mới blogger đẹp phết, nhưng hình như font có vấn đề @@
ReplyDeletehehe, anh xem trên desktop windows đúng ko, em biết nhưng kệ mịa thôi, vì chủ yếu giờ tập trung cho mobile cả
DeleteĐôi khi cảm thấy chúng ta cứ kẹt mãi ở quá khứ, ở những mốc 5-10-15 năm kể từ bao giờ đó. Đôi khi muốn mình đừng hoài cổ quá, nhưng trái tim thì hình như lúc nào cũng nhớ nhung những thứ đã qua.
ReplyDeleteHi
ReplyDelete