Pink Floyd - Shine On You Crazy Diamond
Ngày 7-7 cách đây tròn 7 năm, một trong những nghệ sĩ tài hoa và cũng dị nhất của thế kỉ trước qua đời. Syd Barrett, viên kim cương quý luôn là cảm hứng trong âm nhạc của Pink Floyd...
Shine On You Crazy Diamond được biết đến lần đầu tiên với cái tên "Shine on", khi Pink Floyd biểu diễn tại London năm 1974. Và phải một năm sau đó; người hâm mộ mới được thưởng thức trọn vẹn ca khúc, khi đĩa đơn Wish you were here phát hành. Bài hát chia làm 9 part nhỏ, và lại phải chia ra trong 2 track. Ở đó, tất cả những cảm xúc, cá tính và nguồn cảm hứng từ Syd đã được Roger Waters, David Gilmour và Richard Wright cùng pha trộn lại, thổi sự bay bổng, kì ảo đến mê hoặc vào trong; và tuyệt phẩm Shine on Your crazy Diamond đã ra đời như vậy.
Remember when you were young, you shone like the sun.
Shine on you crazy diamond.
Now there's a look in your eyes, like black holes in the sky.
Shine on you crazy diamond.
You were caught on the cross fire of childhood and stardom,
Blown on the steel breeze.
Come on you target for faraway laughter, come on you stranger,
You legend, you martyr, and shine!
You reached for the secret too soon, you cried for the moon.
Shine on you crazy diamond.
Threatened by shadows at night, and exposed in the light.
Shine on you crazy diamond.
Well you wore out your welcome with random precision,
Rode on the steel breeze.
Come on you raver, you seer of visions, come on you painter,
You piper, you prisoner, and shine!
Từng câu chữ, ca từ luôn chứa đựng đầy ắp hình ảnh bên trong hiển hiện qua bề ngoài thật đơn giản mà khó hiểu...
Trở lại với Syd, người đã cùng anh bạn từ thuở niên thiếu Roger sáng lập ra huyền thoại Pink Floyd, và đặt nền tảng cho thứ âm nhạc của ảo giác psychedelic rock. Ở anh ấy, luôn toát ra vẻ đẹp muôn màu của âm nhạc, của những ý tưởng thậm chí là điên rồ... Và thuốc phiện luôn đóng vai trò quan trọng, chi phối cá tính ấy. Không thể phủ nhận được công lao cùng nhiều đóng góp của Syd cho tính cách âm nhạc Pink Floyd; nhưng Roger đã sớm nhận ra điều không hoàn hảo và có thể nói là sự tai hại cho danh tiếng của band; ông quyết định mời Syd ra khỏi PF nằm 1968. Từ đây, chủ đề về Syd muôn thuở là sự tranh cãi của những người yêu PF, yêu Syd Barrett nói riêng, cũng như dòng psychedelic rock nói chung.
...Tại phòng thu âm Abbey Road năm 1975, khi PF đang hoàn thiện Wish you were here, đêm trước chuyến lưu diễn Mỹ, Syd Barrett đột ngột xuất hiện... Phòng điều khiển lặng im... Không ai nói câu gì... David Gilmour thậm chí không nhận ra anh lúc đầu. Syd béo ú, hói, và cạo sạch lông mày; anh khoác áo và đi giày trắng... Người ta cố phá vỡ sự im lặng bằng câu hỏi dành cho Syd: "Anh nặng bao nhiêu rồi vậy?". "Tôi có cái tủ lạnh to bự trong bếp, và tôi ăn thịt lợn suốt thôi" (-trích tự truyện của Nicholas Schaffner, A Saucerful of Secrets -)
Với tuyệt phẩm Shine On You Crazy Diamond, người ta cảm được sự mê muội của psychedelic, thấy vẻ đẹp đầy cá tính của Pink Floyd, David chơi guitar lead quen thuộc và bay bổng đang cất giọng ca ấm áp, Richard phiêu trên những phím đàn ngân nga, Dick Parry với cây saxophone thể hiện khúc solo quá ấn tượng; và từng lời ca, từng nốt nhạc... shine on... đều hướng về viên kim cương tuyệt đẹp, đầy cá tính nhưng cũng điên rồ, quái dị...crazy diamond...
Âm nhạc của Pink Floyd là vậy, cái đẹp toát ra ở từng nốt nhạc; mê muội người nghe như chất thuốc phiện kịch độc... Và là thứ âm nhạc mà chúng ta không cần phải quay đầu hay gật gù, giặt giũ để lên đỉnh. Hãy tĩnh tâm và thưởng thức, để chất nhạc ấy thấm sâu trong tâm hồn bạn... Ai cần thuộc phiện khi mà chúng ta đã có Pink Floyd?
Trích comment nhiều like nhất trên Youtube:
MalikDon777:
"Are there tabs for this?"
Reply - Franco Trusa
"You don't need a tab for this, you need a soul to play it"
hình như các bạn ko có hứng thú vs Pink Floyd :( buồn 2s
ReplyDeleteNăm 1995 chị làm với mấy đứa người Anh, được giới thiệu Pink Floyd và Queen. Chị không hiểu tại sao mình có thể yêu Queen ngay lập tức mà vẫn chưa cảm được Pink Floyd, hic.
DeleteNhư bạn gì nói ở dưới, chị đúng là thích nghe alternative rock hơn. Chị thích The Smiths.
em cũng vậy mà chị; queen thì thích ngay được luôn ý, còn PF thì cần nhiều thời gian lắm
DeleteI love the cover photos :)
ReplyDeleteRock kén người nghe cũng như chính sự đa dạng của rock. Mọi người nghĩ đến rock thì nghĩ ngay đến Heavy metal, có người thì chỉ thích thể loại alternative vì dễ nghe, sau đó là ballad trữ tình. Những bài hát từ thập niên 70 - 80 dường như không còn được ưu chuộng nhiều nữa. Hôm nào bạn làm một bài review các thể loại cũng như lịch sử phát triển đi, cho mọi người hiểu thêm. Mình chỉ nói linh tinh được thôi chứ cũng không biết gì đâu.
ReplyDeleteđồng quan điểm với bạn, mỗi người sẽ nghe thấy cái hay trong thể loại mình nghe ở một lúc nào đó. Thực ra mình toàn chém thôi chứ cũng ko phải là biết tất :-j
Deletenhạc PF thì quá chất đạt đến tầm bác học rồi anh ơi :D nên mọi người ko cần phải nói nhiều, ae cùng nhau nghe đồng cảm rùi :)
ReplyDeleteMình nghe nhạc này là ngủ ngon :(
ReplyDeletenghe PF lần đầu tiên đã thích :) kiểu suy nghĩ đầu tiên khi nghe PF là "hóa ra đây là thứ âm nhạc dành cho mình".
ReplyDelete