Vũ điệu buồn ám ảnh - phần 2
"Trong đêm mưa, cứ việc tắt đèn, nằm trong bóng đêm thì tiếng violin da diết ảm đạm sẽ như một vết cắt sắc sảo ngọt ngào khiến tâm hồn ta rỉ máu..
A sombre dance - vũ điệu buồn ám ảnh p2 -tuanvietnamnet
Chapter III mang tiếng cello về gần hơn nữa. Tại sao lại là cello mà không phải violin cho mùa thu, khi lá vàng oằn mình trong cơn gió đêm và khóc cùng màn mưa giăng mắc?
Chapter 3
Trong đêm mưa, cứ việc tắt đèn, nằm trong bóng đêm thì tiếng violin da diết ảm đạm sẽ như một vết cắt sắc sảo ngọt ngào khiến tâm hồn ta rỉ máu. Nhưng trong vũ khúc thê lương của mình, Estatic Fear lại sử dụng cello, không sang trọng đài các, cũng không ai oán tỉ tê như violin, mà trầm buồn, nặng nề và bức bối hơn nhiều.
Tiếng sáo cũng khi trầm khi bổng đan xen vào những nhịp trống điểm đều đều, tất cả cùng nhau dệt nên một tấm lưới buồn vây kín không gian và xóa mờ thời gian, giọng hát thanh tao của người con gái giờ cũng hư ảo run rẩy như một tiếng thở dài não nuột.
Vẻ đẹp xanh xao của nàng khiến âm nhạc cũng xiêu lòng, chúng lại nhẹ nhàng vỗ về người con gái nhạy cảm mong manh ấy. Người buồn vì nhạc hay nhạc buồn bởi người, ta khó biết được, ta chỉ chắc một điều, chính nỗi buồn dâng lên trong giọng hát, chính những tâm tư trĩu nặng u sầu ấy càng làm nàng đẹp thêm lên. Người con gái xa lạ đã trở thành giai nhân khóc cùng bóng tối.
Nếu có điều gì có thể sánh cùng với sự hoàn hảo, thì đó chính là nỗ lực vươn tới sự hoàn hảo. A Sombre Dance là một minh chứng cho thấy những sự kết hợp không phải chỉ nhằm tạo ra cái mới để vuốt ve thị hiếu, mà đó là những nỗ lực không ngừng để mang lại sự toàn bích.
Luôn được khơi nguồn từ những cảm hứng bất tận, nhưng để có được một thành quả tuyệt vời như thế thì cảm hứng chưa đủ, tài năng cũng chưa đủ, nó còn đòi hỏi trí tuệ cùng với cả một quá trình lao động nghiêm túc và bền bỉ.
Một concept album gần như không tì vết như thế là mục tiêu, thậm chí là mơ ước của nhiều ban nhạc. Nhưng chỉ có một số hiếm hoi những kẻ có cơ hội chạm được tay đến ngưỡng cửa cao nhất để mở ra cõi thiên đường của thanh âm. Cùng với từng chương mở ra, người nghe ngày càng tiến vào sâu hơn trong vương quốc của nỗi buồn, và rồi bất chợt bắt gặp chính những tâm sự của mình nơi đó, khi tiếng lòng cũng ngân lên đồng điệu.
Khi cần một ví dụ cho khái niệm symphony metal, ta sẽ không ngần ngại chọn Chapter IV. Đây là track dài nhất, thu tóm vẻ đẹp của toàn album ẩn hiện trong những track còn lại với những note nhạc lộng lẫy tựa hồ dệt gấm thêu hoa trên phông nền ảm đạm của vũ điệu đau thương.
Chapter 4
Như một bức tranh mùa đông dàn trải mênh mông mà vẫn không thiếu những điểm nhấn hợp lý, từng loại nhạc cụ khi kết hợp với nhau thành một thể thống nhất, lúc lại tách bạch khoe vẻ đẹp riêng.
Khi ngoài kia sấm chớp rạch nát màn đêm đặc quánh, và mưa vẫn tuôn chảy triền miên, gian phòng nhỏ cũng đầy tiếng mưa lóng lánh trên phím ngà, cũng giông bão gầm gừ với guitar điện. Ta ngỡ như mình đi lạc vào một cuộc triển lãm có một không hai của cái gọi là “buồn”.
Nó không đơn giản chỉ là một từ, cũng không đơn điệu như ta nghĩ. Ta bắt gặp nỗi buồn man mác ngẩn ngơ của guitar acoustic, ta chìm đắm trong nỗi buồn u uẩn của flute, ta đau với nỗi buồn day dứt từ cello, và ta chết lặng vì giọng nam đau thương điên đảo khiến ta bất giác siết chặt đôi tay vào nhau, ta thở dài với giọng nữ buồn dịu dàng êm ái.
Ai biết được thế giới của nỗi buồn lại mênh mang không bờ bến và muôn màu muôn vẻ thế kia. Ai ngờ rằng màu của nỗi buồn đâu chỉ là xám xịt u ám, mà cũng có thể rực rỡ và tỏa sáng?
Âm nhạc của A Sombre Dance đã đẹp, mà lời nhạc lại như thơ. Ta khó cầm lòng được trước sự quyến rũ chết người ấy, cứ thế dấn bước vào sâu hơn nữa, để cuối cùng chính ta lại mong mình sẽ lạc lối trong vùng đất lạ lùng mà Estatic Fear đã đưa ta vào.
Cũng có khi ta là kẻ thứ ba đứng lặng trong góc khuất lắng nghe hai tâm hồn cô độc kia trò chuyện với nhau bằng thanh âm, và mê mải ngắm từng chuyển động mê hồn của vũ điệu buồn ủ rũ tựa hồ một chuỗi ngọc trai tỏa ra thứ ánh sáng mờ lạnh trong bóng tối.
Chapter IV là một câu trả lời xác đáng cho những ai nghi ngờ khả năng kết hợp giữa những thứ khác nhau một trời một vực. Nó không phải là một sự chắp nối vụng về đầu Ngô mình Sở, mà uyển chuyển, hài hòa và tự nhiên như thể những điều khác biệt sinh ra chính là để bổ sung cho nhau và từ đó một tạo vật mới ra đời, vừa gần gũi quen thuộc vừa mới mẻ lạ lẫm, luôn khiến ta phải băn khoăn về sự hoàn hảo tưởng chừng không thể đạt được ấy.
Rồi trong một thoáng, cơn mơ lộng lẫy vụt qua, người nhạc công ngỡ mình chìm trong mộng tưởng về người con gái kiêu sa sau vũ điệu của mình đã ngồi xuống bên dòng nước lấp loáng ánh bạc, và nhúng chân xuống dòng nước cạn trong veo êm ả gợn sóng.
Làn sương mù gửi cho nàng nụ hôn rất nhẹ trước khi tan đi trong một cơn mưa lóng lánh, mà mỗi giọt nước vỡ ra là một giấc mơ, một tiếng kêu than hay một giọt lệ ứa. Chẳng phải giai nhân trong mộng đang tặng ta vũ khúc tuyệt vời của nàng đây sao?
Tiếng mưa mang những suy tưởng miên man trở về trong gian phòng nơi lớp hơi nước mờ mờ đang vương vít quanh hai con người lặng lẽ nhìn nhau. Những đoạn chuyển tiếp trong A Sombre Dance thật đặc biệt, luôn luôn để note cuối cùng lặng hẳn trước khi một đợt sóng thanh âm mới thay chỗ, chính nhờ thế ta cảm nhận được sự tròn trịa, đầy đặn và toàn mỹ của chúng.
Lost in a dream I beheld a maiden dance
And when she sat down by a sliver stream
Plunging her feet in the shallow waves
A mist descended, kissed her and fled
And all that"s before been just and fair
Shattered in a rain of crystal shards
Each of them a cry, a dream, a tear
Rồi trong một thoáng, cơn mơ lộng lẫy vụt qua, người nhạc công ngỡ mình chìm trong mộng tưởng về người con gái kiêu sa sau vũ điệu của mình đã ngồi xuống bên dòng nước lấp loáng ánh bạc, và nhúng chân xuống dòng nước cạn trong veo êm ả gợn sóng.
Làn sương mù gửi cho nàng nụ hôn rất nhẹ trước khi tan đi trong một cơn mưa lóng lánh, mà mỗi giọt nước vỡ ra là một giấc mơ, một tiếng kêu than hay một giọt lệ ứa. Chẳng phải giai nhân trong mộng đang tặng ta vũ khúc tuyệt vời của nàng đây sao?
Và đoạn cuối của Chapter IV với sự phức tạp và tinh tế của nó có thể khiến bất kì ai ngạc nhiên. Black vocal chạm đến nơi sâu thẳm nhất của vực sâu băng giá, trong khi clean vocal thanh khiết như sương đọng trên những cánh hoa nơi thiên đường.
Ta nghĩ về cuộc gặp gỡ giữa giai nhân và quái vật, về bóng tối và ánh sáng, có thể cả địa ngục và thiên đường - khi những thanh âm mượt mà và sang trọng hòa lẫn vào tiếng gầm gừ tàn bạo, khi những thanh âm dịu dàng ve vuốt ngả xuống trên nỗi đau đớn khôn nguôi. Đặc biệt là khi người ngọc xướng lên khúc hát của thiên nga mang nỗi buồn trong vắt như mưa vỡ trên tay, thì background vocal cũng sẻ chia cùng nàng chứ không chỉ im lặng lắng nghe.
Chất giọng khàn đục điểm thêm vào lời tâm sự những tiếng thở dài mệt mỏi. Hai người chia sẻ cùng nhau mọi điều, chia sẻ cả niềm vui ngây thơ bồng bột thoáng qua trong tâm trí người thiếu nữ, chia sẻ cả nỗi lòng nặng trĩu của người đàn ông suốt đời dâng mình cho bóng tối và âm nhạc. Họ chia sẻ cho nhau cuộc đời mình, trọn vẹn và chân thành. Ngoài kia, bóng tối rùng mình rất khẽ ….
by Crimson Mai
to be cont..
Comments
Post a Comment